Hành trình từ bảo vệ đến kỹ sư

January 30, 2022

Từng dòng ký ức và cảm xúc, tôi vẫn còn nhớ như in

Tôi sinh ra trong gia đình có thu nhập thấp ở Sài Gòn xô bồ và sinh sống trong một con hẻm chật chội, nơi mà xung quanh mọi người đều tay làm hàm nhai - kể cả gia đình tôi. Đa phần các bạn cùng trang lứa ở các gia đình xung quanh nơi tôi ở chỉ học hết cấp một hoặc cấp hai, sau đó ở nhà phụ giúp gia đình kiếm tiền bằng các công việc như bán vé số, phụ bán hàng rong, lượm ve chai, …Tuy vậy, dù cuộc sống có thiếu thốn nhưng mẹ tôi nhất định không cho con bỏ học.

Cấp 1

Tôi là một học sinh trung bình và có sức khoẻ yếu, tôi nhớ là tôi bị viêm xoang vào năm lớp 3, mũi của tôi lúc nào cũng trong trạng thái nghẹt. Nghe tiếng thở của tôi mẹ tôi lúc nào cũng thổn thức lo lắng. Cứ mỗi lúc tan trường tôi lại cùng mẹ vào bệnh viện trong 2 năm liên tục, tôi chịu khá nhiều đau đớn trong lúc điều trị, tôi còn nhớ rõ là “Bác sĩ cầm 1 cái ống chích to đùng” đưa vào mũi tôi và đôi khi bị phản ứng với thuốc, mặt tôi sưng phù lên. Tốn của gia đình rất nhiều tiền mà vẫn không khá hơn, đôi lúc tôi thấy mẹ tôi ngồi trên chiếc máy may vừa may đồ vừa khóc vì không biết làm thế nào cho tôi đỡ hơn. Những lúc như vậy tôi lại tự trách “Tại sao tôi lại sinh ra trên đời này mà làm khổ người khác như vậy”. Một hôm nọ, mẹ tôi được 1 dì ở chợ giới thiệu cho đi 1 chú bác sĩ và thế là mẹ tôi dẫn đi, từ đó tôi đã khỏi hẳn.

Còn về học hành thì tôi cũng chỉ trung bình, may sau lúc thi chuyển cấp tôi vào được trường công, tiền học phí cũng nhẹ cho nhà.

Cấp 2

Đến đoạn này, chắc ai cũng nghĩ tôi là con ngoan trò giỏi. Nhưng không, tôi đã buông thả đúng nghĩa vào năm cấp hai. Thay vì chăm chỉ học hành, tôi dành phần lớn thời gian ở ngoài quán net để chơi game (những năm này internet mới du nhập vào Việt Nam). Mãi đến năm lớp 9, thấy bạn bè học hành rất nghiêm túc để lên lớp 10, vào trường công lập vì học phí thường rất rẻ, tôi mới thật sự chú tâm vào việc học. Nhưng hậu quả của những năm không học hành đàng hoàng trước đã khiến tôi phải vào trường bán công. Tôi đã rất sợ và lo lắng vì học phí ở trường sẽ cao và gia đình đã khó khăn sẽ càng khó khăn hơn. Tôi hối hận vì sai lầm trong những năm tháng ham chơi và buông thả.

Vì lý do đó, tôi đã quyết định dành mùa hè năm ấy để tìm việc làm. Ban đầu, tôi tìm được một vị trí phục vụ bàn một nhà hàng nằm ở phố tây Bùi Viện. Công việc này tôi chỉ làm đúng một ngày vì nó quá cực, tôi làm quần quật cả ngày và ăn trưa cũng không được trọn vẹn. Đây cũng là lúc tôi nhận ra đi làm kiếm tiền cực khổ đến thế nào. Về nhà, ba giúp tôi tìm được một công việc là làm bảo vệ ở chốt công an. Công việc chỉ đơn giản là ngồi ngoài chốt giúp các cô chú đăng ký tạm trú tạm vắng và báo cáo cho các chú công an tình hình của hẻm thông qua bộ đàm. Nhờ hai 2 tháng làm việc, mỗi tháng được trả 300 nghìn đồng và thế là tôi có 600 nghìn đồng phụ mẹ đóng tiền học đầu năm lớp 10.

Cấp 3

Lên cấp 3, tôi quyết tâm làm lại tất cả. Tôi bắt đầu học chăm chỉ lại, cứ thế mỗi học kỳ tôi đều nhận học bổng của trường. Cho đến hè lớp 11, tôi còn nhớ khoảnh khắc tôi đang đi xe đạp đến trường để học nghề, tôi thấy một chú bảo vệ đang dắt xe SH rất nặng mà chú có vẻ lớn tuổi rồi. Bất chợt, tôi tự đặt câu hỏi: “Học hết lớp 12 mình sẽ làm gì?”. Trong lúc đó, tôi cũng tưởng tượng ra viễn cảnh mỗi sáng thức dậy và không đi học nữa. Tôi lên trường và hỏi bạn bè cùng lớp, ai ai cũng trả lời “Học hết phổ thông, tao học Đại Học”. Thế là tôi về nhà gọi điện thoại cho người bạn thân cấp 2 và nhờ nó giải thích. Cụ thể, cuộc hội thoại như sau:

  • Tôi: Ê, Đại Học là gì vậy mày?
  • Bạn tôi: Là nơi học chuyên môn để sau này đi làm,
  • Tôi: Vậy là học nghề?
  • Bạn tôi: Đại loại là vậy.
  • Tôi: Vậy, để học Đại Học, tao phải làm sao?
  • Bạn tôi: Mày phải thi tuyển vào Đại Học
  • Tôi: Vậy thi vào đó có khó không?
  • Bạn tôi: Rất khó, mày phải đi luyện thi, thì mới có khả năng đậu
  • Tôi: Vậy luyện thi Đại Học có đắt không?
  • Bạn tôi: Khá đắt đó

Khi nghe tới câu trả lời “Khá đắt”, tôi đã lo lắng; nhưng tôi cũng nhờ bạn tôi dẫn đi học thử. Tôi học Toán được một tuần thì muốn học tiếp, mà tiền học phí nghe đúng là choáng thật.

Trong hè, học Toán nhiều giờ hơn.

  • Toán: 420k
  • Vật lí: 250k
  • Hoá: 250k

Trong năm học, học Toán ít giờ lại.

  • Toán: 275k
  • Vật lí: 250k
  • Hoá: 250k

Tôi về nhà và mẹ hỏi tôi: “Học được không con?”. Tôi bảo là “được”. Khi nghe đến học phí thì nét mặt của mẹ tôi có chút lo lắng, tôi cũng hiểu. Mẹ tôi làm ngày làm đêm để lo học phí ở trường cho hai anh em và sinh hoạt của cả gia đình, tôi không muốn đòi hỏi gì thêm. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thật sự muốn một điều gì đó trong đời: “Tôi muốn học Đại Học!”.

Những lúc này, tôi chỉ ước là có ai đó đến cho mình tiền để đi học. Nhưng nó lại thành hiện thực, Ba tôi đi làm về và báo tin vui là Ba đã tìm được cho tôi một công việc làm dân phòng khuya từ 3-5 giờ sáng ở phường công an với mức lương 450k mỗi tháng. Tôi không một giây chần chừ mà chấp nhận ngay. Lúc đó tôi nghĩ: “Giờ mình còn trẻ còn sức thì ngủ ít lại một chút cũng không sao, không phải lúc nào cơ hội cũng có, khi có phải nắm bắt ngay mới được”.

Tuy vậy, tôi vẫn không có đủ tiền để học thêm cả 3 môn, nếu tính riêng môn Toán thì tôi chỉ còn 30k. Nhưng rồi tôi cũng chấp nhận sự thật và đi học thêm duy nhất một môn Toán. Tôi tạm gác 2 môn kia lại vì vào năm học chính thức tôi vẫn có thể học, khi học phí môn Toán sẽ giảm.

Thế là gần hết hè, tôi lại có một mối lo lắng khác đó là nếu tôi đi làm từ 3-5 giờ sáng thì tôi sẽ không tài nào đi học nổi mỗi buổi buổi sáng. Khi biết tin này, Ba tôi đã thương lượng với đồng nghiệp để đổi ca làm cho tôi. Cuối cùng, cũng có chú đồng ý đổi ca làm cho tôi từ 11 giờ tối tới 1 giờ sáng. Đồng thời, học phí môn Toán cũng có điều chỉnh. Thế là tôi lên kế hoạch chi tiêu để có thể đóng được 3 môn học. Cụ thể:

  • Lương của tôi = 450k
  • Tôi sẽ chi trả môn Toán = 275k => 450k - 275k = 175k
  • Tôi để dành được 150k mỗi tháng từ tiền ăn sáng, cộng với 175k tôi trả đủ được cho môn Vật lý
  • Còn môn Hoá, tôi sẽ tới nói chuyện với thầy là tôi sẽ đóng tiền tháng này vào đầu tháng sau
  • Đến cuối tháng, khi nhận lương, tôi sẽ đóng môn Toán 275k, như trên tôi sẽ còn lại 175k
  • Môn thứ hai tôi đóng là môn Hoá cho tháng trước bằng tiền ăn sáng và tiền dư khi đóng môn Toán
  • Còn môn Lý, tôi lại nói nhỏ với thầy là sẽ đóng tiền tháng này vào đầu tháng sau

Và cứ thế tôi cũng có thể trả hết học phí học thêm bằng chiến lược trên.

Tôi đã học rất chăm chỉ. Có những kiến thức lớp 10 tôi không rõ, tôi không ngại hỏi em trai vì nó học rất giỏi. Nó giảng dạy và đưa cả tài liệu cho tôi làm. Có thể nói, năm lớp 12 là năm tôi thật sự làm cái gì đó cho cuộc đời mình. Tôi không cho phép bản thân dừng lại, lúc đi làm đêm khuya tôi cũng mang sách ra ngồi học dù điều kiện đó khó học như thế nào. Có những lúc đi tuần tra đêm cùng công an bắt gặp ăn cướp, tôi và các anh công an phải đuổi theo. Tuy vậy, khi bắt được tội phạm, tôi lại về nhà với cảm giác sợ bị trả thù.

Rồi thì cũng tới kì thi tuyển sinh Đại Học. Đọc đến đây chắc ai cũng nghĩ là tôi sẽ đậu Đại Học. Nhưng, đây là câu chuyện của “thành công bị-trì-hoãn” - Tôi thi rớt!!!

Cao Đẳng và Đại Học

Tôi đoán, ai cũng có thể hiểu cảm giác bỏ quá nhiều công sức vào một cái gì đó và cuối cùng nhận lại trái đắng là thế nào. Tôi suy sụp, tôi mất phương hướng. Vì đó là cơ hội duy nhất tôi có, tôi chỉ đăng ký một trường duy nhất là Khoa Học Tự Nhiên và ngành Công Nghệ Thông Tin. Các trường khác tôi có xem thì học phí rất đắt, gia đình tôi không thể chi trả được. Những lúc như vậy, tôi chỉ có thể trách bản thân mình. Đang buồn thì em trai nói với tôi rằng, trường Khoa Học Tự Nhiên có tuyển sinh Cao Đẳng ngành Công Nghệ Thông Tin.

Vâng, đó là một cơ hội và một lần nữa tôi lại nắm chặt lấy cơ hội đó!

Chương trình Cao Đẳng kéo dài 3 năm và nếu sau đó điểm trung bình trên 8 thì tôi sẽ được tuyển thẳng lên Đại Học. Nếu không, tôi sẽ phải dự một kỳ thi 6 môn do trường tổ chức, trong đó có 2 môn Toán và 4 môn chuyên ngành.

Năm đầu học, tôi dường như muốn bỏ cuộc vì lập trình quá khó. Tôi tin là ai khi gặp cái gì mới đều sẽ có cảm giác như vậy, nhưng rồi tôi tự động viên bản thân phải tiếp tục và tìm mọi cách để hiểu được những gì mình đang học. Vì nếu không làm như vậy, thì sau này dù tốt nghiệp nhưng chuyên môn không tốt thì sẽ khó tìm được việc làm. Trong 3 tháng đầu, tôi không có máy tính để thực hành lí do là nó khá đắt, Mẹ tôi phải vay mượn để đủ mua cho tôi và nó cũng là cái máy tính để bàn đầu tiên tôi có giá là 8 triệu đồng. Năm đầu tiên, tôi phải học thuộc lòng từng dòng code để vào thi trên giấy. Sang năm thứ 2, có một người bạn sẵn sàng kèm 1-1 cho tôi để tôi có thể code được. Sau 1 học kỳ dài và cuối cùng tôi cũng hiểu và làm được. Kể từ đó, hầu như tôi code mỗi ngày. Trong 3 năm học Cao Đẳng, học kì nào tôi cũng có học bổng của trường. Tôi dùng tiền đó đóng học phí cho học kỳ sau, còn dư một chút thì dùng để đi uống cafe cùng bạn bè.

Ngoài việc học ra, tôi vẫn duy trì việc làm bảo vệ đêm mỗi đêm để kiếm thêm tiền tiêu xài và phụ giúp em trai đi học thêm để chuẩn bị cho Đại Học. Tôi làm được 2 năm, sau đó phường công an giải tán đội bảo vệ. Tôi thất nghiệp. Sau đó, tôi được một người bạn thời cấp 2 thuê làm gia sư dạy Toán cho em của bạn đó. Tôi dạy được 1 năm rồi cũng ngừng vì gia đình bạn tôi đã không trả đủ lương, mặc cho tôi đã gọi điện thuyết phục. Tôi biết cũng sẽ không đi vào đâu nên cũng thôi cho nhẹ lòng.

Lúc này là gần Tết 2012, vì không có thu nhập để phụ gia đình sắm đồ Tết nên tôi cũng khá rầu. Sau đó, một người bạn đã giới thiệu cho tôi công việc làm trong 2 ngày trong văn phòng của Unilever. Công việc cụ thể là chiết xuất kem đánh răng vào các tuýp mẫu thử để thử nghiệm thị trường, lương 2 ngày công là 500k. Tôi làm trong phòng lab với cái mùi kem đánh răng P/S 8 giờ mỗi ngày, mũi tôi dường như mất cả khứu giác. Nhưng sau cùng, tôi cũng đủ tiền phụ sắm đồ Tết cho gia đình và mua cho bản thân 2 cái áo thun mới 🥰

Vào năm cuối Cao Đẳng (2012), tôi không được tuyển thẳng lên Hoàn Chỉnh Đại Học. Tôi cũng có chút buồn vì xung quanh bạn bè chơi thân đều được tuyển thẳng. Tôi có 3 tháng để chuẩn bị cho kì thi lên Hoàn Chỉnh Đại Học gồm 6 môn. May mắn thay, tôi đậu và tiếp tục thêm 2 năm học để lấy tấm bằng Đại Học Chính Quy.

Lên Hoàn Chỉnh Đại Học thì trường không cấp học bổng mỗi học kỳ nữa. Nên đợt Tết 2013, để có đồ mới cho Tết, tôi lại phải tiếp tục tìm việc làm. May mắn thay, lúc đó nhóm nhạc Hàn Quốc rất nổi lúc bấy giờ là Big Bang sang Việt Nam tham dự South Fest. Công ty bảo vệ thiếu người, vì vậy tôi rủ một người bạn cùng nhau ứng tuyển. Công việc chỉ có một ngày nên thù lao sẽ là 250k. Sau cùng 2 đứa được nhận. Tôi không có giày tây, nên phải mượn bạn dù chân bạn nhỏ hơn chân tôi. Cuối cùng, tôi đã mang đôi giày size nhỏ, đứng bảo vệ hơn 10h ở sân vận động Phú Thọ trong trạng thái đau chân. Chỉ là, được dự nhạc hội lần đầu tiên trong đời nên nỗi đau đó cũng quên mau.

Năm cuối Hoàn Chỉnh Đại Học, tôi làm luận văn. Thầy hướng dẫn cũng cho tôi một số cơ hội để phụ thầy làm trợ giảng 1 ngày cho các lớp thực hành. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ giáo án và các câu hỏi để có thể giúp tôi hoàn thành tốt. Tuy nhiên, đứng trước các bạn sinh viên cũng run lắm nhưng tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ tốt.

Sau này, tôi ứng tuyển làm internship cho một công ty outsourcing. Đây là khối lượng công việc tôi đã làm:

  • Đi làm 8h/ngày
  • Viết báo cáo luận văn
  • Code 2 ứng dụng cho luận văn (do team tôi 3 người)
  • Viết bài báo khoa học để đưa lên hội nghị quốc tế

Hơi áp lực nhưng mà vui!

Nhưng trước ngày bảo vệ 1 tháng, Mẹ tôi bệnh và nhập viện. Nghe tin, tay tôi lạnh đi, tim đập nhanh và mạnh, sự lo lắng bao trùm. Mẹ tôi là người tạo ra thu nhập chính của gia đình, khi mẹ bệnh là mọi thứ sẽ đình trệ. Tôi vào thăm mẹ mà khuôn mặt Mẹ không lúc nào ngưng lo lắng về “nợ”, “tiền lãi”, “tiền ăn”, “chi phí sinh hoạt”. Vì gia đình tôi “tay làm hàm nhai” mà, nên làm gì có tiền tiết kiệm. Lúc nhập viện cũng phải vay hàng xóm một ít để đóng. Phận làm con tôi không biết làm gì để phụ giúp và đỡ đần cho Mẹ một tay. Tôi về nhà, chỉ có thể tự trách bản thân và khóc vì không làm được gì cả. Hôm sau, trong lúc đi thăm, tôi nói với Mẹ:

  • Tôi: Mẹ này, con muốn nghỉ học để đi làm chính thức (vì lương nhân viên chính thức sẽ cao hơn là internship).
  • Mẹ: Con còn một tháng nữa là tốt nghiệp mà, ráng đi con. Mẹ đỡ chút rồi.
  • Mẹ: Con cố gắng 5 năm rồi, đâu thể để 1 tháng mà vụt mất nỗ lực 5 năm của con.

Tôi về nhà chỉ có biết cầu nguyện cho sức khỏe Mẹ khá hơn. Tôi còn nhớ mình đã tự hứa với bản thân: “Phải cố gắng nhiều hơn nữa để lo cho những người mình yêu thương không phải lo lắng về vật chất và tinh thần.”

May mắn thay, sức khoẻ của Mẹ tôi khá lên và mẹ xuất viện ngay trong tháng. Tôi cũng bảo vệ thành công luận văn và tốt nghiệp. Tôi tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi và tôi cũng có một bài báo khoa học đăng trên hội nghị quốc tế.

Công việc đầu tiên

Sau khi tốt nghiệp vào năm 2014, tôi chuyển vào làm full-time cho công ty outsourcing mà tôi đã làm intern trong 3 tháng. Lương cao hơn, nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì ngân hàng gửi giấy báo đã tới lúc tôi phải thanh toán các khoản vay mà gia đình đã vay cho tôi học Đại Học. Ba và Mẹ tôi thì đã già, sức khoẻ không đủ tốt để lo những khoản nợ này. Tôi là con cả nên phải phụ giúp mẹ một tay. Cứ thế, mỗi tháng khi nhận lương, điều đầu tiên tôi làm là vẽ ra sơ đồ để chi tiêu khoản lương sao cho hợp lý và tiết kiệm được 2 triệu đồng mỗi tháng. Tôi cũng thử nhận thêm dự án bên ngoài để kiếm thêm thu nhập. Sau khi hoàn thành, tôi phải hối thúc rất nhiều để họ trả tiền. Với khoản tiết kiệm như vậy, tôi chẳng dám đi đâu chơi vì sợ tốn tiền.

Tiết kiệm mấy tháng được 10 triệu đồng thì một số việc không mong muốn xảy ra. Tôi phải lấy tiền ra xài hết. Có lúc điện thoại tôi bị hư, tôi không đủ tiền mua mà phải vay mượn bạn bè thêm 2 triệu để mua được 1 cái smartphone tầm thấp. Công việc cũng không như mong muốn, nhiều khi tôi thấy áp lực và nghi ngờ cả bản thân. Nhìn xung quanh bạn bè mình ai cũng đi xa và phát triển, còn mình mãi dậm chân 1 chỗ. Tôi sinh ra các cảm xúc tiêu cực về mọi thứ. Tôi tự hứa với bản thân: “I have to get out of this sh*t. I don’t want my life to be like this.”

Tôi quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình. Nhưng làm cách nào? Và bắt đầu từ đâu? Tôi chỉ nghĩ ra cách duy nhất là xem những người mình cho là thành công xung quanh mình sống như thế nào và tìm hiểu cách họ vượt qua những cảm xúc tiêu cực. Tôi thấy những người tôi ngưỡng mộ họ đều có mục tiêu rõ ràng để đo lường và họ lắng nghe nhiều hơn nói. Và thế là từ đó, tôi bắt đầu viết ra những thứ mình muốn làm và bắt đầu thực hiện nó.

Điều đầu tiên trong danh sách là tôi muốn tìm một cơ hội với mức lương tốt hơn và cơ hội phát triển rõ ràng. Để thực hiện điều này, ngoài 8 tiếng làm việc mỗi ngày, tôi dành buổi đêm để làm những dự án cá nhân nhằm phát triển kỹ năng. Tôi nhớ mỗi ngày mình chỉ ngủ được 3-4 tiếng nên tôi lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi.

Công việc thứ hai và bị nợ lương

Đầu năm 2015, tôi phỏng vấn với một startup. Trước khi phỏng vấn một tuần, tôi đã luyện tập rất nhiều cả về coding và cách trả lời câu hỏi. Khi vào, tôi nói tất cả những gì tôi biết. Kết quả là tôi được nhận vào công ty và lương tôi cũng tốt hơn. Trong công ty mới, tôi được làm cùng với các anh chị rất giỏi và nhiều kinh nghiệm. Tôi đã rất hạnh phúc vì được làm trong một môi trường năng động như vậy.

Tôi hay xem các bài báo về kỹ thuật và trong lúc làm ở công ty đầu tiên. Tôi đã luôn mong muốn một ngày nào đó mình sẽ có bài viết trên các tờ báo quốc tế. Tôi nghĩ người ta làm được thì mình cũng sẽ làm được. Trong lúc xem trang báo đó, tôi đã quyết định gửi email cho họ và xin được trở thành tác giả. Tôi rất bất ngờ vì họ đã gửi email trả lời là “OK” và yêu cầu tôi gửi cho họ chủ đề cộng với khung sườn bài viết, để họ thảo luận xem tôi nên viết như thế nào. Hơn một tháng cộng tác, cuối cùng bài viết của tôi đã được đăng trên tờ báo kỹ thuật khá lớn của Úc. Tôi được họ trả $150. Tuy nhiên, cái tôi mừng lúc đó không phải là nhận được tiền mà là sự tự hào vì tôi đã đăng bài viết của mình lên cho cả thế giới cùng xem. Trong quá trình làm việc với họ, tôi học được quy trình viết bài và những bài viết sau này trên blog cá nhân, tôi đều dùng quy trình đó.

Công việc ở công ty thứ 2 êm đềm được 6 tháng thì văn phòng ở Mỹ tuyên bố phá sản. Mọi người trong công ty đều rơi vào trạng thái gần như là hoảng loạn, một số người tranh thủ tìm việc mới, một số đợi tình hình ra sao (trong đó có tôi). Tôi đợi trong 3 tháng vì tin rằng công ty sẽ hồi phục (đây là cái dại của tôi). Tôi giảm chi tiêu lại và bắt đầu lấy tiền từ tài khoản tiết kiệm 6 tháng ra phụ gia đình và trả nợ ngân hàng. Thấy vậy, Mẹ nói tôi giữ tiền mà xài, Mẹ vẫn lo được. Nhưng tôi không làm sao làm như vậy được. Cuối cùng, tôi phải dùng tới đồng tiền cuối cùng trong tài khoản. Có lần, tôi phải năn nỉ riêng với sếp cho mình ứng trước 5 triệu đồng - từ đồng lương tôi bị công ty nợ, để phụ gia đình. Anh sếp cũng đồng ý và giúp tôi.

Tôi cũng bắt đầu đi tìm việc, phỏng vấn công ty nào rớt công ty đó, có công ty lợi dụng tin công ty tôi phá sản mà ép lương. Sau cùng, đồng nghiệp cũ cũng giới thiệu tôi vào một nơi mà sau này tôi cảm thấy rất biết ơn. Đó là công ty “Chợ Tốt”.

Công ty thứ ba

Trong đầu tôi lúc đó “Chợ Tốt” là cơ hội duy nhất, tôi phải vào được bằng mọi giá. Tôi phỏng vấn tổng cộng 7 vòng. Sau mỗi vòng như vậy, tôi vừa đi về vừa cầu nguyện. Rồi một ngày, tôi nhận được cái email với nội dung “Bạn đã được nhận”. Cảm xúc lúc này không biết diễn tả thế nào, tôi chỉ ôm mẹ mà khóc và nói “Con có việc làm rồi”. Tôi tự hứa với bản thân: ” Mình sẽ làm tốt và cố gắng hết sức”.

Trong 2 năm 6 tháng, tôi đã làm được rất nhiều thứ, từ việc tham gia xây dựng lại toàn bộ sản phẩm sử dụng các công nghệ mới hơn, làm quen được với rất nhiều người giỏi và học hỏi cách suy nghĩ của những người anh để phát triển bản thân. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không quên đặt mục tiêu của bản thân cao hơn.

Mục tiêu của tôi lúc này là: “Tôi muốn vào làm cho một công ty top của thế giới”

Ngoài làm việc ở công ty, tôi còn ở nhà rèn luyện thêm thuật toán và tư duy giải quyết vấn đề cũng như làm đẹp resume của mình bằng cách phát triển open source và viết cả blog. Các ý tưởng để viết blog, cũng như phát triển open source tôi đều lấy ra từ các bài toán thực tế trong quá trình tôi làm cùng team và tất cả tôi đều dùng tiếng Anh, vì nó giúp tôi có được người đọc từ khắp nơi trên thế giới. Sau một khoảng thời gian, tôi cũng nhận được rất nhiều bình luận tích cực từ cộng đồng và tôi cũng đã phát triển được 1 thư viện open source được khoảng 9k downloads monthly (tại thời điểm tôi viết).

Tôi phỏng vấn dạo với các công ty lớn ở Nhật cũng như Singapore trong 2 năm và lần nào cũng thất bại. Mỗi lần thất bại như vậy tôi đều xem lại và rút kinh nghiệm cho đợt sau. Và cuối cùng Tết năm 2019, tôi có offer từ công ty lớn của Nhật Rakuten và tôi lên đường sang Nhật để bắt đầu một hành trình mới.

Trong những năm tháng làm việc ở “Chợ Tốt”, tôi đã trả sạch món nợ hơn 20 năm của gia đình. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng gia đình tôi cũng đã trút bỏ được một gánh nặng. Tôi cũng đã mua cho em trai một chiếc laptop để giúp cho nó học hành tốt hơn. Tôi vui lắm.

Công ty thứ tư

Sang tới Rakuten, tôi dành 1 năm đầu tiên để tạo lòng tin từ sếp và xây dựng mối quan hệ bằng cách hoàn thành công việc đúng deadline cũng như hỗ trợ đồng nghiệp khi họ gặp vấn đề. Đồng thời, tôi luyện tiếng Anh bằng cách nói nhiều hơn với đồng nghiệp; cụ thể là các anh đến từ Mỹ, Canada. Sang năm thứ hai, tôi được sếp giao cho lead một số dự án lớn của công ty, các dự án đó có rất nhiều thử thách nhưng cuối cùng tôi cũng hoàn thành và giúp các thành viên trong nhóm có thể tự vận hành mà không cần mình. Và cứ thế, tôi luân chuyển từ dự án này sang dự án khác. Khi đã có được niềm tin, tôi được sếp đưa vào core team, tại nơi đây tôi cùng các thành viên khác phát triển ra các tools giúp tăng năng suất cho các kỹ sư khác trong cùng bộ phận (>= 50 engineers), trước khi tôi rời Rakuten, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà tôi làm 1 năm trời đó là nâng cấp web server version, loại bỏ toàn bộ legacy code và tạo tiền đề cho core team nâng cấp các thư viện khác và cho phép các engineer được sử dụng các tính năng mới của các version mới. Tôi nhận lại được rất nhiều lời khen từ đồng nghiệp vì đã giải quyết các vấn đề đau đầu cho họ.

Một lần nữa, tôi có mục tiêu cao hơn. Đó là: “Tôi muốn làm cho một công ty lớn của Mỹ”.

Ban ngày, tôi làm việc. Ban đêm, tôi luyện thuật toán trong 2 năm ròng rã và xây dựng resume. Trong lúc chuẩn bị, tôi đã vô tình phát triển một sản phẩm nhỏ thu hút được hơn 30k lượt download trên toàn cầu. Tôi đã dành 6 tháng code liên tục và đọc các phản hồi để cải thiện sao cho sản phẩm tốt hơn. Tôi đã gặp rất nhiều vấn đề rất khó nhưng rồi cũng tìm ra lời giải. Đồng thời tôi cũng support 1 người đồng nghiệp cũ phát triển 1 open-source với 83k downlooads monthly.

Ngoài xây dựng resume, tôi đồng thời cũng phỏng vấn rất nhiều công ty tech lớn của Mỹ và Nhật nhưng đều thất bại.

Và sau cùng tôi cũng đậu vào DoorDash sau 3 năm cố gắng.

Kết

Trong quá trình đi tìm con đường của mình tôi thấy mình thấy rất nhiều thứ (tôi cá ai đọc cũng sẽ thấy giống tôi) “chạy theo số đông”, “để ý quá nhiều về người xung quanh nghĩ gì về mình”… Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn để hiểu chính mình và làm sao để mình tốt hơn mỗi ngày. Điều này đã mang lại 1 sự thay đổi tích cực trong tôi.

Tôi không biết viết lời kết thế nào cho phù hợp, vì tôi không giỏi triết lý. Tôi chỉ hy vọng ai đọc được bài viết này, nếu các bạn đang ở trong tình huống khó khăn thì đừng dễ dàng từ bỏ. Đau khổ, muộn phiền rồi cũng sẽ qua và mọi thứ sẽ đến vào đúng thời điểm, miễn là bạn vẫn còn cố gắng và còn hy vọng!

You can't choose where you're born, but you can choose how to live your life.

Profile picture

Written by Dzung Nguyen

Twitter - Linkedin
Dzung Nguyen © 2022